XtGem Forum catalog
Góp Ý Kiến | Clip Truyện | Blog
Bạn đang truy cập vào KhoTruyenTeen.Xtgem.Com wapsite đọc truyện teen hay,tổng hợp tiểu thuyết hay và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!

• TỐP GAME CỰC HÓT

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
KhoTruyenTeen.Xtgem.Com
Truyện cực hay cho teen
Bạn đang ở:
Trang Chủ->

-> [Tiểu Thuyết] MƠ VỀ PHÍA ANH

[Tiểu Thuyết] MƠ VỀ PHÍA ANH Trang 32

người đơn điệu ở với nhau, thật là ngột ngạt! Không thểnói suy nghĩ của tôi, bởi vì bọn họ không thể hiểu được, có nói ra cũng chỉ phícông. Tôi có thể nói về những vấn đề của họ nhưng bọn họ không thể bàn luận vềvấn đề của tôi. Nhưng khi bàn luận về các vấn đề của họ, tôi không phải đang sốngtrong cuộc sống của mình mà là "đánh cắp" cuộc sống của họ, một cuộc sống đơnđiệu.
Anh là một cánh cửa sổ mở ra bầu trời của tôi, giúp tôithoát khỏi cuộc sống đơn điệu, bước vào một thế giới đa sắc màu. Anh đa tài nhưvậy, văn võ song toàn, Đông - Tây kết hợp, cực kì hài hòa. Ở bên cạnh anh, cuộcsống của tôi trở nên lãng mạn, có ảo mộng, có vui, có buồn.
Nhớ nhung một người, trong lòng dường như mọc đầy cỏ dại, chỉcần một cơn gió lướt qua sẽ nhẹ nhàng lay động, nhẹ nhàng run rẩv, khẽ khàng gọitên anh.
Nhớ nhung một người, là ngồi trước màn hình máy tính, ngẩnngười trước màn hình máy tính. Anh của lúc này, đang làm gì nhỉ?
Nhớ nhung một người, đắm chìm trong những hồi ức vô tận,trong hơi ấm làn da của anh, trong tiếng rên rỉ của anh, làm cho toàn thân emnóng lên.
Nhớ nhung một người, mong muốn được gặp mặt anh, từng giây từngphút khát khao được gặp anh, nghe thấy giọng nói của anh, được chạm vào anh...
Cố gắng chịu đựng ba ngày trời, cuối cùng không chịu được, gọiđiện cho anh.
Tôi: A
Anh: Bận lắm!
Tôi: Mấy phút cũng không có sao?
Anh (Im lặng mấy giây): Em đến đi!
Bingo (Thành công)! Tôi biết chắc chắn là hôm nay anh có thờigian, thứ sáu mà! Ai lại làm việc vào thứ sáu chứ? Chỉ có những người không códate mới đi làm thứ sáu. Nhưng anh là người có date mà! Date của anh chính làtôi, tôi chính là date của anh! Thứ sáu mà không date với date thì chỉ có dởhơi!
Thay quần áo. Xuống lầu. Ca hát suốt dọc đường.
Lịch sự mở cửa, lịch sự mời vào trong nhà. Sau khi vào phòngthì chẳng còn gì nữa. Anh ngồi như cắm rễ trước cái máy tính, không biết đanglàm cái quái quỷ gì?
Không vui. Muốn phát tác. Nhưng không dám. Anh ấy đã nóitrên điện thoại là "rất bận" mà. Tôi cũng nói trên điện thoại là chỉ "mấy phút"thôi. Cho dù bây giờ anh ấy có đuổi tôi ra khỏi nhà thì cũng là do tôi tự chuốclấy mà thôi.
Anh: Tối qua anh chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ.
Tôi (chẳng trách mà trông có vẻ tiều tụy, rất xót xa): Sao lạingủ ít thế?
Anh: Hẹn hò không thể thay thế làm việc được! Hẹn hò xong rồi,cần làm gì vẫn phải làm thôi!
Tôi (Danh ngôn. Nhưng hẹn hò với bạn gái mà không mất thờigian có được không?)
Anh (lẩm bẩm): Theo được thì theo, không theo được cũng hếtcách!
Mơ hồ... Nhớ lại lúc mới đến Mỹ, chỉ biết nghe người ta nóichuyện, từ vẻ mặt của họ cũng có thể đoán ra được hai, ba phần chứ thực ra cónghe hiểu họ đang nói cái gì
Những điều anh nói cứ như là thiền ngữ, câu nào cũng rấthoàn chỉnh nhưng mỗi câu đều có ý nghĩa mở. Mỗi câu đều là một câu đó. Nói ra mộtnửa, cất đi một nửa. Cao thâm. Hàm súc. Mông lung trong đầu, cố xua đi cũngkhông tan, thế nhưng lại không thể tiêu hóa được.
Anh: Cuộc sống là như vậy...
(Cuộc sống là như thế nào?)
Anh: Giá trị kì vọng không nên quá cao...
(Kì vọng cái gì? Kì vọng vào ai?)
Anh ấy đang nói chuyện với tôi sao? Đưa mắt nhìn quanh,không có ai khác cả! Chỉ có thể là đang nói chuyện với tôi mà thôi, nhưng saotôi chẳng hiểu anh ấy đang nói cái gì thế nhỉ? Lẽ nào anh ấy đang sử dụng mộtthứ ngoại ngữ nào đó mà tôi chỉ mới học được có vài từ đơn? Những từ đơn ấynghe ra có vẻ rất quen thuộc nhưng không tài nào tổ hợp lại thành một câu hoànchỉnh, chỉ là một chút cảm giác, một chút ấn tượng... dường như ở trong một cáihang động nọ, có một thanh niên "gà mờ" đang thỉnh giáo một vị học giả trí tuệ.Vị học giả nọ kiên nhẫn giảng giải, còn người thanh niên thì chẳng hiểu gì cả.
Ở lại ngủ qua đêm như thường lệ. Làm tình như thường lệ.Nhưng cảm giác không chân thực. Không khí trong hang động quá nồng nặc, nồng nặctới khó thở.
Nhà của mình mà cũng biến thành hang động rồi. Những điềuanh nói như thiền ngữ, vang vọng ở trong tai. Ú a ú ớ... đầu đau dữ dội... vẫnkhông sao hiểu được.
Sinh nhật của anh. Triển Huy tổ chức cho anh một Surprisebirthday dinner (Bữa tiệc bất ngờ) tại một nhà hàng Trung Quốc.
Tôi và Tiểu Lan núp ở đằng sau bức bình phong của phòng ăn,muốn tạo cho anh một bất ngờ.
Anh bước vào, nhìn mọi người, không hề surprise (kinh ngạc),nhưng rất v
Anh nhìn thấy Tiểu Lan bước ra khỏi tấm bình phong, khôngsurprise, nhưng rất vui.
Anh đi ra đằng sau tấm bình phong, nhìn thấy tôi, khôngsurprise, cũng không vui mừng, mặt mày chẳng chút biểu cảm nói:
- Em không định ra à? Không ra thì thôi vậy!
Ngại ngùng hiện rõ trên mặt, muốn tìm một cái hố chui ngayxuống.
Không có cái hố nào cả. Không chui xuống được. Ngồi ở bên cạnhanh. Đây là lựa chọn của bản thân sao? Là sự sắp đặt của Triển Huy? Không biếtnữa. Chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, cảm giác như tất cả mọi người đangnhìn chằm chằm vào mình và tiếc nuối trong lòng: Một viên ngọc quý như anh saolại thích một viên gạch vỡ như cô Hạ chứ?
Bà chủ: Birthday boy, why aren’t you married? (Này anh chàngsinh nhật, sao cậu chưa lấy vợ thế?)
Anh (chậm rãi, nhả từng chữ một): I have a wife (Tôi đã có vợ).
Tôi (Kinh ngạc, mặt đỏ bừng, nhưng hình như cũng hơi biến sắc).
Bà chủ: Where is she? (Cô ấy đâu?)
Anh (Vô cùng thản nhiên, khẽ nhếch môi cười): I don’t know(Tôi không biết).
Tiệc tàn, mỗi người đều tiến về phía trước nói lời từ biệt vớibirthday boy. Tôi thì không. Ngại không dám nói lời tạm biệt với anh trước mặtbao nhiêu người như vậy. Ngồi vào trong xe, đang định lái xe đi thì bị ai đó bấmcòi. Là anh ấy. Ý gì vậy? Phản đối sao? Lẽ nào phản đối việc tôi không nói lờitạm biệt với anh?
Trong lòng lại dậy lên hi vọng.
Trên đường về nhà, gọi điện cho anh, nói đến nhà anh.
Anh nói anh không có thời gian.
Tức điên.
Nửa tháng trôi qua, trong thời gian đó đã gọi đến bảy cú điệnthoại, đòi gặp mặt, bị anh gạt đi mất năm lần, lí do đã sử dụng là "bận".
Nể mặt anh đã không nói dối trong bữa tiệc sinh nhật, quả thựclà anh ấy đã có vợ. Anh đối xử với cô ta rất nhiệt tình, thường ở bên cạnh côta, dốc sức khiến cho cô ta vui. Vì cô ta, anh có thể lạnh nhạt tôi, không chútthương tiếc làm cho tôi tổn thương.
Vợ của anh chính là công việc, là sự nghiệp của anh.
*
* *
Thật sự nghĩ mãi không thông, chẳng phải chỉ là dạy học, dạyvõ thôi sao? Làm gì mà bận tớì mức ấy được? Bận tới mức chẳng có thời gian hẹnhò với bạn gái nữa? Không thể nào chịu đựng được nữa, gửi một bức email, trìnhbày rõ ràng:
Chào anh, Từ đại cạ!
Em muốn hỏi anh vài vấn đề:
1. Nói như thế này đi, nếu như hôm nay anh có thời gian rỗimà hôm nay em lại không gọi điện yêu cầu gặp mặt thì anh có gọi điện thoại hẹnem không? Trực giác mách bảo em là không. Anh sẽ tìm một số công việc khác để lấpđầy khoảng thời gian rảnh rỗi. Em biết anh thích ở bên cạnh em, nhưng em cảm thấyanh cũng đang tìm cách né tránh em... Tại sao? Là em đã hiểu sai điều gì sao?
2. Có phải toàn là em gọi điện thoại cho anh không? Gần đây ởbên nhau gần như toàn là em chủ động.
3. Em cảm thấy anh không bỏ ra đủ để ở bên em là vô cùng bấtcông với em. Bởi vì như vậy em sẽ vì nhớ nhung mà trở nên yêu anh. Em hi vọngcó thể hiểu anh và khiến anh hiểu em hơn. Em không sợ anh quá hiểu về em, thựcra là em rất mong anh hiểu em. Một người tuyệt vời như anh mà muốn tìm hiểu vềem thì đó quả là một điều vinh hạnh quá lớn đối với em. Nhưng giờ anh đã làm emđem lòng yêu anh mất rồi... nhưng em lại không thể luôn bên cạnh anh... rất đaulòng...
Phiêu
Ngày 3 tháng 2 năm 2005

MƠ VỀ PHÍA ANH - CHƯƠNG 39
39.
Ngày 3/2/2005
I have a general idea of him but I don’t really know thecore of him. I can not finish his sentences. I do not know why he spends agreat deal of time trying to be accomplished. Is he trying to make his parents proud?Is he a crowd pleaser? Or he just like to be excellent in things he does?
(Tôi có hiểu đại khái về anh, nhưng nội tâm của anh... tôithật sự không hiểu. Anh nói nửa câu đầu, tôi không sao đoán ra được nửa câu cuối.Tôi không hiểu tại sao anh lại bỏ ra nhiều thời gian như vậy để theo đuổi sựthành công. Chẳng nhẽ anh đang muốn khiến cho bố mẹ anh tự hào vì anh? Muốngiành được thiện cảm
của mọi người cho mình? Hay là anh chỉ muốn làm mọi việc chothật hoàn hảo?)
*
* *
Đang viết nhật kí thì có điện thoại. Là anh. Chắc chắn là vìbức email tôi đã gửi cho anh rồi, chắc là đắc tội với anh rồi. Anh sẽ không nổiđiên trong điện thoại chứ? Hoang mang...
Anh: Dạo này thế nào rồi
Tôi: Rất tốt. Còn anh?
Anh: Vẫn thế. Vẫn rất bận rộn!
Tôi: Ờ, anh... đọc email của em rồi à?
Anh: Email gì?
Tôi: Em vừa gửi cho anh đấy. Không nhận được à?
Anh: Anh về xem đây. Giờ anh đang trên đường về.
Oa, sao mà ngọt ngào thế! Anh ấy chưa nhận được email củatôi đã gọi cho tôi rồi, chắc là nhớ tôi quá đây mà!
Tâm trạng vô cùng phấn khích. Có cảm giác như muốn bay lên vậy.
Anh: Xem email rồi, có chút lo lắng. Em không sao chứ?
Tôi: Không sao, chỉ cảm thấy chúng ta không có đủ thời gianbên nhau...
Anh: Thế nào mới là "Đủ thời gian"?
Tôi: Thường xuyên...
Anh (trầm ngâm): Có lẽ là lúc nghỉ dài ngày, chúng ta đã ởbên nhau quá nhiều...
Tôi (Ý gì thế? Không có ác ý gì chứ?): Cũng chẳng có gì đâu,chỉ là muốn biểu đạt một chút...
Anh (trầm ngâm): Cũng không thể cứ có thời gian rảnh rỗi là ởbên em được. Anh đã sống một mình mấy chục năm rồi, không thể gặp một cô gái màvứt bỏ hết tất cả được.
Tôi (Cái gì? Trong lòng anh tôi chỉ là "a (một) cô gái" thôisao Không phải là "the (duy nhất)" hay sao?)
Anh: Anh đến Mỹ là muốn lập nghiệp. Lúc nào anh cũng cảm thấysự nghiệp mình làm nên mới thuộc về mình, những thứ khác đều là trống rỗng.
Tôi: Vậy... thì để thuận theo tự nhiên đi...
Anh: Em đi ngủ đi!
Tôi: Ngủ ngon!
*
* *
Bất hạnh lớn nhất của một người phụ nữ sinh ra vì tình yêulà gì?
Gặp phải một người đàn ông hết lòng vì sự nghiệp.
Người đàn ông của sự nghiệp: Anh ta cần có khái niệm về mộtgia đình chứ không phải là một cái gia đình do anh ta và một người phụ nữ cùngtạo dựng lên, vì vậy anh ta chẳng bao giờ quan tâm xem người phụ nữ của mìnhlàm cái gì, thiếu cái gì, cần cái gì, chỉ biết đến "Sự nghiệp chưa thành, các đồngchí vẫn phải tiếp tục phấn đấu".
Người đàn ông của sự nghiệp: Coi cơ quan như nhà, coi nhànhư khách sạn, coi nguyện vọng gặp mặt anh ta của phụ nữ là một điều không thểthực hiện được. Cho dù khó khăn lắm mới về đến nhà, anh ta đã chẳng còn chút sứclực và thời gian để nói chuyện với người phụ nữ của mình. Trong khi đó, ngườiphụ nữ của anh ta đã ở nhà, háo hức chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn, nếm đủ vịđắng của sự chờ đợi. Muốn dốc bầu tâm sự với anh ta dường như đã trở thành mộtgiấc mộng không thể thành thực. Khi người phụ nữ cần một bàn tay chăm sóc thìanh ta lại không có nhà.
Người đàn ông của sự nghiệp: Không bao giờ coi người phụ nữlà tất cả, càng không bao giờ coi tình yêu, gia đình là tất cả. Đối với tất cảnhững người đàn ông theo đuổi sự nghiệp mà nói không chỉ là vấn đề về tiền bạcvà địa vị mà còn là khát vọng chinh phục ăn sâu trong xương tủy không bao giờthỏa mãn, bảo họ từ bỏ sự nghiệp chẳng khác gì bắt họ nhốt vào trong lồng cả.
Người đàn ông của sự nghiệp: Có thể sẵn sàng từ bỏ tình yêuvì sự nghiệp, đem lòng yêu anh ta đa số đều là những người phụ nữ thỏa hiệp.Đàn ông xuất phát từ lòng tự tôn và thể diện của mình thường k

Tiếp trang:
<<,1 ... 30,31,3233,Cuối,>>
Đến Trang:
Bình luận qua facebook
Chia sẻ:
Liên kết
home glu.vn Trang chủ
home glu.vn Wap tải game
home Liên hệ - yêu cầu truyện:
016448109674
1252/364584
Wap Đọc Truyện

Đọc truyện

đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu

Đọc tiểu thuyết

tiểu thuyết teen.tiểu thuyết full,tiểu thuyết hay