80s toys - Atari. I still have
Góp Ý Kiến | Clip Truyện | Blog
Bạn đang truy cập vào KhoTruyenTeen.Xtgem.Com wapsite đọc truyện teen hay,tổng hợp tiểu thuyết hay và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!

• TỐP GAME CỰC HÓT

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
KhoTruyenTeen.Xtgem.Com
Truyện cực hay cho teen
Bạn đang ở:
Trang Chủ->

-> [Tiểu Thuyết] MƠ VỀ PHÍA ANH

[Tiểu Thuyết] MƠ VỀ PHÍA ANH Trang 6

ớc mẹ thấy cũng được, con đừng có kén chọnquá, cũng không còn ít tuổi nữa đâu. Con gái mà, lúc còn trẻ còn có cơ hội lựachọn, lớn tuổi một chút cơ hội sẽ ít đi. Con mà cứ kén chọn mãi mẹ e là...
- Con không kén chọn!
- Con không kén chọn á? Người ta có điểm nào không xứng vớicon chứ?
- Không phải là vấn đề có xứng hay không...
- Thế thì là vấn đề gì?
- Dù sao cũng phải có một chút... cảm giác chứ!
- Con gái bây giờ càng ngày càng rắc rối. Lúc trước bố mẹcoi trọng chuyện tình cảm, giờ con lại coi trọng cảm giác. Tìm đối tượng là đểsống với nhau chứ không phải chơi đồ hàng, mẹ với bố con...
- Mẹ đừng nhắc đến bố với mẹ nữa, như bố mẹ mà gọi là tìnhyêu
- Sao lại không phải là tình yêu? Mẹ thích bố con học giỏi,biết chữ nghĩa...
- Mẹ chọn cán bộ à? Bố thích mẹ ở điểm gì?
- Bố con thích mẹ... mẹ lúc ấy còn trẻ, xinh đẹp. Con nhìn thấymẹ bây giờ, không nhìn thấy mẹ lúc ấy...
- Lúc ấy mẹ còn trẻ, còn xinh đẹp mà bố chẳng bao giờ hôn mẹ,thế còn yêu đương cái gì? Chẳng qua là hai người ghép lại với nhau sống tạm bợqua ngày thôi.
- Thế chẳng phải sống thì là gì? Con còn muốn gì nữa? Haingười cho dù có yêu nhau như thế nào thì lúc về già cũng chỉ là cùng nhau sốngqua ngày mà thôi!
- Đến già mới sống qua ngày, nhưng con chưa già, mẹ không muốnbắt con sống qua ngày như thế này từ bây giờ đấy chứ? Thôi bỏ đi, coi như conchưa nói gì.
Khoảng cách giữa hai thế hệ... không thế lấp đầy.
Trước mặt bạn gái cũng không được khóc sao?
Không phải là không được khóc mà là không muốn khóc trước mặtbọn họ.
- Phiêu, cậu làm sao thế? Có chuyện gì à? (Giả vờ như quantâm hỏi han.)
- Không sao, không có chuyện gì!
- Ôi trời, cậu làm tớ hết hồn! Còn tưởng cậu có chuyện gì cơđấy! (Ngụ ý: không có chuyện gì thì cậu khóc cái gì mà khóc! Đúng là dở hơi!)
Có thể khóc trước mặt anh, không cần tìm lí do, muốn khóc làkhóc, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Không hỏi, không khuyên, không không trách cứ, không nóichuyện, chỉ ngồi đó, nhẹ nhàng... nhìn bạn khóc, chờ bạn khóc hết, nghe bạn khóc,dường như bạn khóc bao lâu thì anh ấy ngồi nghe bấy lâu...
Khóc một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó lại mỉmcười.
- Có phải em rất ngốc nghếch không?
- Ngốc nghếch á? Tại sao?
- Bởi vì... em vô duyên vô cớ lại khóc.
- Con người không ai vô duyên vô cớ lại khóc cả!
- Thế anh có biết vì sao em khóc không?
- Anh không biết...
- Ngay cả vì sao em khóc anh cũng không biết? Anh còn... anhcũng không hỏi tại sao?
- Hỏi tại sao? Có khi chính bản thân em cũng không biết tạisao mình lại khóc.
- Hứ, anh...
Tôi định tát yêu anh một cái nhưng bị anh túm được tay. Bàntay anh rất nhanh...
Kéo tôi vào lòng, ôm một cái rất nhanh, lập tức thả tay ra...có người bước vào.
Mẹ kiếp!
Ở Mỹ, nam nữ thường không còn là trai tơ, gái trinh khi baonhiêu tuổi?
Mười lăm, mười sáu tuổi. Cái này là tôi xem ở trên ti vi chứchưa bao giờ từng nói chuyện với ai.
Có khoảng bao nhiêu học sinh bạn khác giới?
Bạn khác giới... hợp thì chơi, không giống như lúc tôi còn ởtrong nước, thích nhau còn phải giả bộ. Thực ra ai cũng đều muốn vượt ranh giới.Không biết xã hội lúc ấy đã đào tạo ra bao nhiêu con người biết chịu đựng.
- Ở cấp ba em đã có bạn trai chưa?
- Ừm... không rõ lắm. Có thể định nghĩa rõ ràng cho từ "bạntrai" được không?
Lúc ấy chẳng có ai nói chuyện giới tính với tôi, bởi vì ngại.Lần đầu tiên tôi làm việc này là vào năm tôi hai mốt tuổi. Tôi hoàn toàn khôngthể hòa nhập vào cuộc sống ở Mỹ khi còn học cấp ba. Lúc ấy tôi vừa đến Mỹ, tâmtrạng rất u uất, lại rất cô độc, văn hóa Đông - Tây xung đột, thứ ngôn ngữ hoàntoàn mới mẻ, thói quen sống hoàn toàn khác biệt...
Năm đầu tiên, ngay cả đối tượng để thầm thích tôi cũng khôngcó. Năm thứ hai tôi từng hôn thử với một anh chàng đẹp trai người Ba Lan. Đấycoi như là lần đầu tiên tôi trải nghiệm một việc làm có liên quan đến vấn đề giớitính.
Anh chàng đẹp trai người Ba Lan ấy tôi quen trong lớp GymClass (lớp thể dục). Chúng tôi bắt đầu gọi điện thoại, buôn chuyện suốt ngày suốtđêm. Lúc ấy tình bạn chúng tôi rất trong sáng, bởi vì chúng tôi thường ở bên cạnhnhau mỗi giờ thể dục, thường bị người khác hỏi rằng có phải chúng tôi thíchnhau không. Lúc ấy tôi còn nổi nóng cơ.
Anh ấy rất đẹp trai, đẹp trai kiểu manly (đàn ông), trên mặtlúc nào cũng nở nụ cười. Có lần anh đến lớp muộn, thầy giáo nói đùa phạt anh chốngđẩy năm mươi cái. Anh không nói nửa lời, nằm bò xuống nền đất thực hiện luôn.
Về sau anh tìm được việc ở một cửa hàng rồi giới thiệu tôi đếnđấy làm. Về sau nữa tôi làm quen với bố mẹ anh. Bố mẹ anh đã từng sống ở Mỹ mộtthời gian. Cửa hàng làm việc cách nhà anh không xa nên thỉnh thoảng tôi có đếnnhà anh ngủ qua đêm.
Một buổi tối nọ, chúng tôi đã hôn nhau. Đó là nụ hôn đầu củatôi, vô cùng ngọt ngào. Nhưng anh không coi tôi là bạn gái của anh. Tối đó anhđã nói mọi người toàn để ý đến cái vẻ bề ngoài của anh mà không coi trọng họcthức của anh, cứ như thể ông trời đố kị với cái vẻ bề ngoài của anh.
Về sau, anh với một cô gái người Ba Lan đóng cửa hôn nhautrong nhà vệ sinh, tôi biết được liền bỏ chạy.
Ngày hôm sau anh đến cửa hàng tìm tôi, muốn tôi làm rõnguyên nhân vì sao tôi lại bỏ về sớm như vậy. Tôi không nói cho anh biết.
Sau đó, lên đại học, chúng tôi học ở hai trường khác nhau.Anh ấy yêu một cô gái người Hàn Quốc. Bố của cô ấy là lãnh đạo trong lãnh sựquán. Hào quang từ hai người họ luôn tỏa ra rực rỡ. Cô gái đó khiêu vũ rất giỏi,rất yêu anh. Anh cũng rất yêu cô, trong nhà anh dán đầy ảnh của cô. Nhưng cô ấyrất hay ghen tuông vớ vẩn, chỉ đi xem với anh ấy một bộ phim thôi cũng khiếncho cô lo lắng anh sẽ yêu nhân vật nữ chính của bộ phim. Vài năm sau, anh khôngchịu nổi sự giày vò này nữa nên hai người chia tay.
Còn nhớ có một lần anh ở nhà tôi, mặc một chiếc quần yếmdài, nhìn rất đẹp trai. Tôi rất muốn cưa đổ anh. Giờ nghĩ lại, đó là ham muốn đầutiên của tôi.
Bạn đã từng quan hệ tình dục khi còn học cấp ba chưa? (Có lẽlà chưa, hỏi nhỏ chút nhé, có tự sướng không?)
Không hề.
Nếu như khi học cấp ba không có bạn khác giới, bạn có cảm thấybị áp lực không?
Lúc đó áp lực là gì? Làm gì còn có thời gian mà đi tìm bạntrai chứ.
Thái độ học hành của học sinh ra sao?
Cũng giống như học sinh Trung Quốc thôi, có đứa nọ, đứa kia.Nhưng người ta không đối xử với những học sinh có thành tích học tập kém quátàn khốc như ở Trung Quốc. Ở đây thành tích học tập không tốt là chuyện củathành tích, còn ở trong nước, thành tích học tập không tốt thì đồng nghĩa vớiviệc mọi mặt đều không tố
Học sinh có thái độ gì đối với sex (giới tính)?
Còn nhớ có một lần ở chỗ thay đồ nữ, có một cô học sinh kéoáo của mình lên để khoe với các bạn nữ khác chiếc áo ngực mới của mình. Lúc đótôi vô cùng kinh ngạc, cảm thấy cô gái đó thật đúng là mặt dày!
Trong tiết thể dục, có một học sinh nam bảo bạn nữ đứng cạnhmát xa lưng cho cậu ta. Lúc ấy tôi thực sự không dám nhìn.
Nhà trường có dạy các kiến thức về giới tính không?
Ở cấp ba không dạy, hình như dạy từ hồi cấp hai.
Học sinh cấp ba ở Mỹ có gì giống và khác so với học sinh cấpba ởTrung Quốc?
Nam nữ tự do kết bạn, trong ngoài trường đều có rất nhiều hoạtđộng. Nhà trường không quy định phải mặc quần áo như thế nào, rất tự do.
8.
Lần đầu tiên?
Lần đầu tiên cái gì? Lần đầu tiên có bạn trai? Hay là lần đầutiên... làm tình?
Ha ha, chưa rút ra định nghĩa à? Vậy thì để tôi tự ý nóinhé!
Tôi có lẽ có thể coi là một đứa con gái hư ở trong nước.Ngay từ nhỏ tôi đã rất quan tâm đến chuyện nam nữ, mới học lớp sáu tôi đã có phảnứng sinh lí. Lần đầu tiên bị kích thích là khi tôi đứng trước gương, khi đó tôimặc một chiếc áo phông, nhìn ngắm mình ởương, tôi thử kéo cổ áo xuống tận vai,sau đó tôi thấy mình bắt đầu có phản ứng, cảm thấy bản thân mình rất hấp dẫn, rấtdễ chịu và cũng rất mê hoặc.
Sau đó tôi bắt đầu khỏa thân khi đi ngủ.
Có một lần mẹ phát hiện ra tôi khỏa thân khi đi ngủ liền mắngmỏ thậm tệ, nói là tôi không biết xấu hổ.
Có lẽ là bởi vì lúc còn nhỏ mắt tôi cận thị nên tôi không thểnhìn rõ chính mình ở trong gương. Cho đến hôm nay, tôi không thể nào nhớ nổihình dáng của mình lúc đó như thế nào. Chỉ có điều lúc đó tôi không bao giờ tựsướng. Bởi vì tôi không biết phải tự sướng như thế nào.
Lúc còn học cấp hai, tôi có thầm thích một cậu bạn, nghỉ hèlúc nào cũng nhớ đến cậu ấy. Về sau, khi năm học bắt đầu, tình cảm ấy cũng từ từbiến mất.
Về sau nữa tôi cũng thầm thích hai cậu bạn trai (tất nhiênlà vào các thời điểm khác nhau), không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là lúc nàotôi cũng nhớ đến cậu ấy mà thôi. Lúc ấy chúng tôi cũng không được phép yêuđương.
Có một cậu trong số đó lúc gặp nhau trong buổi họp lớp đã nắmchặt lấy tay tôi. Tôi nghĩ rằng cậu ta chẳng tôn trọng mình gì cả! Về sau, cậuta đã cùng tôi đi xe đạp trên đường về, nhưng tôi chẳng có chút cảm giác gì. Ởtrong nước tôi chỉ thầm thích một ai đó, không ai biết chuyện này cả.
Lúc vừa đến Mỹ, tôi rất hụt hẫng, rất sợ hãi, cảm giác mìnhgiống như một củ cải bị mọi người hợp sức nhổ lên và ném vào một vùng hoang mạclạ lẫm. Tôi mong muốn biết bao có một người đào cho tôi một cái hố, giúp tôi cắmnhững cái rễ xuống lòng đất sâu để cho những cái lá của tôi vươn dài ra, để chotôi có thể ra hoa.
Nhưng không có ai giúp tôi đào hố, tôi chỉ có thể dựa vào bảnthân.
Mặc cho tôi vùng vẫy như thế nào, tôi vẫn không thể cắm rễvào vùng đất ấy, lúc nào cũng bị nằm phơi nắng trên cát. Nhìn những cây củ cảikhác ngày một tươi xanh, những cái rễ đâm sâu vào lòng đất, những phiến lá xanhtươi mỡ màng, sao mà tự do... tôi lại thầm ngưỡng mộ.
Tôi mong có thể đào hết bọn chúng lên, từng người từng ngườimột rồi ném về Trung Quốc! Để xem chúng còn có thể sống vui vẻ như vậy được nữakhông.
Nghĩ kĩ lại thì điều này cũng thật khó nói. Người Mỹ trờisinh đã rất tự tin, rất lạc quan, rất mạnh dạn, yêu mạo hiểm, yêu những câuchuyện li kì.
Người Trung Quốc rất sợ lạc loài chẳng giống ai, trong khingười Mỹ lại sợ không thể khác biệt so với mọi người.
Người Mỹ có thể thản nhiên nói "nin hao"[1"> với một vẻ mặt hếtsức "thành thạo" tiếng Trung. Mặc dù chỉ có thể biết dăm ba từ tiếng Trungnhưng họ vẫn đủ tự tin để chạy đến bắt chuyện với một người Trung Quốc. Một ngườinhư vậy làm sao có thể để mình mất mặt ở một quốc gia xa lạ chỉ bởi vì ngôn ngữbất đồng đây? Hoàn toàn ngược lại, bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn và hàohứng vì được ở trong một môi trường hoàn toàn mới mẻ.
[1"> Câu chào bằng tiếng Trung Quốc.
Suy nghĩ của các bậc phụ huynh người Mỹ cũng rất thoáng. Concái thành tích học tập chẳng ra làm sao nên phải đi học nghề, rồi thì nghiện matúy, chưa kết hôn đã có con... các bậc cha mẹ vẫn có thể kiêu hãnh tuyên bố tronglễ tốt nghiệp của con là: "Tôi tự hào về con trai (con gái) tôi!"
Thật không hiểu bọn họ kiêu ngạo cái quái gì chứ? Nếu nhưtôi vì học kém mà phải đi học nghề, liệu mẹ tôi có chạy đến trường tôi mà tuyênbố: "Con tôi thi đỗ vào trường dạy nghề rồi, tôi tự hào về con gái tôi quá!"không?
Đừng có nằm mơ nữa!
- Mày xem xem con nhà người ta thi đỗ vào trường gì kia kìa?Havard, Yale, Princeton... toàn là những trường đại học danh tiếng! Mày nhìn màyđi, trường dạy nghề à? Thua kém người ta đến bao nhiêu bậc hả con? Mày bảo taocòn mặt mũi nào mà

Tiếp trang:
<<,1 ... 4,5,678 ... 34-Cuối,>>
Đến Trang:
Bình luận qua facebook
Chia sẻ:
Liên kết
home glu.vn Trang chủ
home glu.vn Wap tải game
home Liên hệ - yêu cầu truyện:
016448109674
1252/364584
Wap Đọc Truyện

Đọc truyện

đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu

Đọc tiểu thuyết

tiểu thuyết teen.tiểu thuyết full,tiểu thuyết hay