XtGem Forum catalog
Góp Ý Kiến | Clip Truyện | Blog
Bạn đang truy cập vào KhoTruyenTeen.Xtgem.Com wapsite đọc truyện teen hay,tổng hợp tiểu thuyết hay và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!

• TỐP GAME CỰC HÓT

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
KhoTruyenTeen.Xtgem.Com
Truyện cực hay cho teen
Bạn đang ở:
Trang Chủ->

-> [Tiểu Thuyết] MƠ VỀ PHÍA ANH

[Tiểu Thuyết] MƠ VỀ PHÍA ANH Trang 7

đi gặp bạn bè đây? Thế mà mày còn mong tao đến dự lễ tốtnghiệp của mày sao? Mày thấy tao chưa đủ mất mặt hay sao hả?
Rốt cuộc là ai làm mất mặt ai đây? Nếu như tôi ngu dốt, tôivụng về, đầu óc tôi không dễ đào tạo... vậy thì là ai đã cho tôi những gen ditruyền đó? Là ai đã lôi tôi đến Mỹ trong khi tôi đang học cấp ba?
Tàn khốc!
Kéo một đứa trẻ từ nền văn hóa quen thuộc dễ dàng như nhổ mộtcủ cải rồi ném nó vào một môi trường hoàn toàn mới. Bản thân bọn họ còn mải mêvới việc mưu sinh, cũng chẳng có thời gian chăm lo cho con cái, vì vậy việcthích nghi với môi trường mới đều phụ thuộc vào bản thân đứa trẻ.
Có lẽ những đứa trẻ còn ít tuổi sẽ thích nghi với môi trườngmới dễ dàng hơn. Lớn như tôi lúc đó quả là khó khăn!
Đã quen với nền văn hóa Trung Quốc suốt mười sáu năm trời,"thể diện"... hai cái từ đó đã ăn sâu vào trong huyết quản... bảo tôi làm sao có thểbắt chước những người Mỹ đó, mặc dù ngôn ngữ bất đồng vẫn có thể hi hi ha ha cườiđùa, bắt chuyện với những người xung quanh? Làm sao tôi có thể làm được?
Trong khi đó, bố mẹ tôi chỉ toàn làm cho sự việc càng trởnên tồi tệ hơn.
Vai trò của bố mẹ dường như chỉ là dốc hết sức tạo ra phiềnphức cho con cái vậy. Con cái ở trường đã lo lắng đến phát sốt lên rồi, về đếnnhà còn bắt chúng học thêm tiếng Trung.
Tại sao cứ phải học tiếng Trung? Chúng ta đã có thể định cưrồi, sẽ không về Trung Quốc nữa, tại sao cứ nhất định phải học tiếng Trung?
- Chớ nhiều lời, không học tiếng mẹ đẻ thì chẳng phải lãngquên văn hóa của mình hay sao?
So what (quên thì có sao)? Trên thế giới có biết bao nhiêuquốc gia không có nền văn hóa Trung Quốc, chẳng phải ở đó con người ta vẫn sốngrất tốt hay sao?
(Nói không chừng có khi còn tốt hơn thế nữa. Nếu như bố mẹkhông thấy Mỹ tốt hơn nước mình thì bố mẹ còn bỏ đến Mỹ làm gì? Lại còn định cưở đây nữa chứ?)
- Mày... mày... cái con... mất dạy!
- Khi bị bố mắng mỏ, tuyệt đối không được cãi lại, đây làquy định
- Quy định của nhà nào? Pháp luật có quy định như vậy không?
- Không cần biết là quy định của nhà nào, nhưng nhà mình lànhư vậy! Mày không được phép quên tổ tiên, tao không cho phép mày... bán nước!
(Con đâu bán nước? Nếu như con bán nước thì con đã ôm mớ tiềnkhổng lồ ấy để phát tài từ lâu rồi! Đâu còn phải ở đây mà nghe bố giáo huấn chứ?)
- Ha ha, đừng giận mà! Chẳng nhẽ con nói không đúng? Ngàyngày kể lể lịch sử lâu đời, bốn phát minh lớn, khoác lác cái quái gì chứ? Bốnphát minh ấy có phải bố phát minh ra đâu?
Thật là kì lạ, Lỗ Tấn được người đời ngưỡng mộ ngần ấy nămtrời, sao không ai phát hiện ra là ông ấy đã mỉa mai cái "lịch sử lâu đời" ấy từlâu rồi nhỉ?
AQ của Lỗ Tấn: "Hừ, tổ tiên của tao giàu hơn mày nhiều!"
AQ của bây giờ: Chúng ta có bốn phát minh lớn, chúng mày cókhông? Chúng tao có năm nghìn năm lịch sử, chúng mày có không? Lịch sử củachúng mày mới có hơn hai trăm năm chứ bao nhiêu?
(Oa, một vận động viên chạy hơn năm nghìn năm bị một vận độngviên mới chạy hai trăm năm đuổi kịp rồi! Đúng là thỏ rùa chạy thi!)
- Tao nói cho mày biết, kể cả xét trên góc độ kinh tế cũngnên học tiếng Trung Quốc. Hiện nay ảnh hưởng của Trung Quốc trên thế giới ngàycàng mở rộng, kinh tế Mỹ hoàn toàn phụ thuộc vào Trung Quốc, mày học tiếngTrung Quốc có thể có thêm cơ hội tìm việc làm
- Lại nói quá rồi! Bố biết tiếng Trung Quốc mà sao chẳng cóthêm một cơ hội tìm việc nào cả?
- Mày... quá là tự cao tự đại rồi đấy! Tao nói cho mày biết,những người không tiếp thu ý kiến khác nhau sớm muộn gì cũng sẽ ân hận!
- Tiếp thu? Tiếp thu đến mức nào? Hối hận? For what (vì saophải hối hận)? Bởi vì con không học tiếng Trung? Tiếng Trung mà con cũng phải họcsao? Trình độ của con thừa sức dạy mấy thằng người Mỹ cơ đấy!
...
- Thôi bỏ đi, bố đừng giận! Chẳng qua chỉ là học tiếng Trungthôi mà, bây giờ con sẽ đi viết một bài văn cho bố, bố đọc thử xem con có cầnthiết phải học tiếng Trung nữa không nhé!
Văn viết xong rồi, không dài lắm, nhưng tôi tự cảm thấy cũngkhông tồi.
Rõ ràng là bài viết rất sáng tỏ vấn đề, bố không còn dữ tợnép buộc tôi nữa nhưng vẫn lên tiếng cảnh cáo:
- Con người phải biết cẩn thận, khiêm tốn! Một lần khiêm tốnbằng bốn lần tự kiêu! Chớ có nằm ngủ quên trên thành tích, nếu không sẽ bị rớtlại phía sau đấy!
(Thành tích có phải là cái chiếu ngủ đâu? Tại sao phải nằmlên đó mà ngủ? Nằm ngủ trên thành tích sẽ lạc hậu ư? Ngủ một chút thôi có đượckhông? Nằm trên thành tích ngủ một giấc đã đời có được không?)
Nói đến "nằm" tôi lại nhớ...
Ok, nói một chút đến mấy cái lần đầu tiên của tôi nhé!
Lần đầu tiên hẹn hò.
Sinh nhật hai mốt tuổi của tôi, ngày hôm đó anh nghỉ. Hết giờlàm việc của tôi, a đến nhà hàng đón tôi đi ăn mừng sinh nhật khiến cho mọi ngườitrong nhà hàng đều biết anh thích tôi. Lúc ấy mặc dù miệng tôi nói rằng khôngthích anh công khai như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Anh mặcmột chiếc áo T - Shirt đồng phục của nơi anh nhận đưa báo, cùng tôi đến nhàhàng TJ Friday (một nhà hàng của Mỹ) để ăn tối. Đó có thể coi là lần hẹn đầutiên của chúng tôi.
Chúng tôi đã nói những gì nhỉ? Không nhớ nữa. Thật đấy, chẳngnhớ gì nữa cả! Mặc dù là lần đầu tiên hẹn hò nhưng bởi vì ngày nào cũng chạm mặtnhau ở chỗ làm, vì vậy... cũng chẳng có gì khác biệt.
Lần đầu tiên đến nhà anh.
Nhà cửa vô cùng lộn xộn, lại bẩn nữa chứ, giống như mộthomeless (kẻ không nhà). Anh ở chung với hai người anh, để tiết kiệm tiền. Anhlà con thứ tư trong một gia đình có năm anh em. Bố mẹ anh vẫn ở Indonexia, anh ởchung với hai anh trai. Hai người anh trai của anh đến đây để học, còn một ngườianh nữa của anh cũng đang học ở một vùng khác trên đất Mỹ. Về sau em trai anhcũng đến đây du học, học ở ngôi trường sau này tôi theo học.
Lần đầu tiên tôi đến nhà anh, tôi rất khó chịu về sự bừa bộnvà bẩn thỉu, nhưng về sau tôi cũng quen dần.
Lần đầu tiên kiss (hôn).
Cũng không còn nhớ là đã bắt đầu như thế nào nữa. Bởi vì đókhông phải là nụ hôn đầu của tôi nên tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Sau một thời gian hẹn hò, có một hôm ở nhà bố mẹ tôi, trongphòng của tôi, tôi ngồi quay lưng lại với anh, anh hỏi tôi có muốn xem một mónđồ không. Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy anh đang nằm trên ghế sô pha, quần đã tụtxuống, khiến tôi giật thót cả người.
Về sau, lại một hôm anh ấy ngủ ở nhà tôi. Anh ngủ dưới đất,tôi ngủ trên giường. Nửa đêm tỉnh lại, nhìn dáng vẻ ngủ say vô cùng đáng yêu củaanh, tôi thích thú kích thích anh (lúc đó chúng tôi vẫn chưa làm gì). Tôi ưỡnngực bảo anh hôn vào đó, hơn nữa còn rên rỉ đầy hưng phấn. Anh cũng rất hưng phấn.
Lần đầu tiên làm tình
Là sáu tháng sau đó. Đã đủ dài chưa nhỉ? Có thể trong ấn tượngcủa mọi người, một cô gái lớn lên ở Mỹ như tôi đã lên giường với người yêu ngaytừ lần đầu tiên hẹn hò. Nhất là khi tôi đã hai mốt tuổi đầu.
Nhưng thật sự phải đến sáu tháng sau chúng tôi mới làm tìnhthật.

MƠ VỀ PHÍA ANH - CHƯƠNG 09-10
9.
Lần đầu tiên đã xảy ra như thế nào?
Không nhớ rõ nữa.
Thực ra tôi chẳng mấy để tâm đến chuyện này, biết là anh muốnnên dứt khoát làm luôn cho bõ công yêu đương.
Anh có thể holdon (nhịn) sáu tháng không làm thật. Tôi cũngkhông biết nguyên nhân vì sao, có thể là bởi vì anh ấy là người Indonexia, hoặccũng có thể là do tôi không đủ sức hấp dẫn? Chắc không đến nỗi ấy đâu nhỉ? Mặcdù chúng tôi có đến sáu tháng không làm thật nhưng những cái khác đều làm hết.Cả hai đều lên đỉnh, hiệu quả chẳng mấy khác biệt so với làm thật, có thể vì thếmà chúng tôi không gấp gáp làm thật chăng?
Có thấy máu không?
Ha ha, vấn đề này đặc chất Trung Quốc, chưa bao giờ nghe thấyngười Mỹ nói đến chuyện này?
Không thấy máu, lúc còn nhỏ tôi từng đi một chiếc xe đạp cóthanh ngang ở phía trước. Có một lần không cẩn thận tôi đã ngã xoạc chân đè lênđó, chỗ kín đau buốt dữ dội, sưng đỏ mất mấy ngày, có thể màng trinh của tôi đãtặng cho cái xe đạp từ lúc đó rồi.
Anh ấy có để tâm đến chuyện này không?
Chuyện này thì tôi không biết. Tôi chưa bao giờ nói với anhvề chuyện này. Những chuyện nhỏ nhặt thế này đâu có đáng để nhắc đến.
Những người đàn ông trong nước có quan tâm đến điều nàykhông? Đó là chuyện của trước đây nhỉ? Giờ còn có ai để tâm đến chuyện này? Aicòn nhà quê thế chứ?
Nhưng tôi biết câu trả lời hoàn toàn ngược lại. Một đứa congái hai mốt tuổi mà còn trinh như tôi thật xấu hổ mỗi khi nói chuyện với các bạnnữ người Mỹ. Chỉ có điều tôi cảm thấy bọn họ đều rất hiểu cho tôi, bởi vì tôi đếntừ Trung Quốc mà, bọn họ đều biết các ông bố, bà mẹ người Trung Quốc lúc nàocũng dán mắt trông chừng con cái mình.
Bọn họ đương nhiên cảm thấy rất kì lạ, không thể tưởng tượngđược. Nhưng bọn họ không bình phẩm hay đánh giá nọ kia về tôi.
Không can thiệp vào cách sống của người khác, tôn trọng cáchsống của người khác... Cho dù cách sống ấy có khác biệt so với bạn thì cũng sẽkhông can thiệp.
Điểm này rất khác biệt so với người Trung Quốc.
Trước khi mất trinh tôi cũng ngại chẳng muốn kết bạn với cácbạn trai người Mỹ. Các chàng trai người Mỹ chỉ thích enjoy sex (tận hưởng tìnhdục) chứ không muốn làm một thầy giáo, không muốn bỏ thời gian rèn luyện một đứacon gái chẳng biết cái gì. Bạn gái của họ tốt nhất là nên được đào tạo từ sớm,đã lên giường là phải thành thạo.
Khó mà tưởng tượng phải không? Có gì mà không thể tưởng tượngcơ chứ? Đều là vấn đề phong tục thôi mà.
Trước đây, trong rất nhiều nền văn hóa, cái màng trinh khôngphải là cái gì đó quá quan trọng, thậm chí còn là thứ mang lại tai họa cho đànông, vì vậy trước khi con gái lấy chồng, họ thường phải phá rách màng trinh, cónhư vậy mới không mang đến tai họa cho chồng tương lai của họ.
Phương pháp kì quái và hiếm c
Một bộ lạc nào đó là do một bà phù thủy nào đó đứng ra gánhvác trọng trách này. Phù thủy mà, thế nên không giống ai hết, sẽ không phải chịutai họa do màng trinh gây ra.
Một nghi thức náo nhiệt được gọi là "nghi thức trưởngthành". Người của cả bộ lạc sẽ tập trung ở quảng trường, những cô gái chuẩn bịlấy chồng sẽ nằm giữa quảng trường, gối lên chân của mẹ. Mọi người cùng hát ôla la một lượt, bà phù thủy sẽ dùng cái móng tay vừa bẩn vừa sắc của mình đểphá vỡ màng trinh của các cô gái, sau đó giơ ngón tay có dính máu tươi lên trướcmặt đám đông.
Nghi thức kết thúc, các cô gái có thể xuất giá rồi.
Đáng sợ? Đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất đâu!
Còn có một bộ lạc khác do thủ lĩnh của bộ lạc thực hiện cáiviệc "dơ bẩn" này. Không còn cách nào khác, thân là thủ lĩnh của bộ lạc, khôngthể không làm việc gì cống hiến cho bộ tộc của mình được! Hơn nữa đã có thể làmthủ lĩnh của bộ lạc thì đương nhiên phải có bản lĩnh hơn người, có thể tránhtà, không sợ máu.
Liệu đây có phải là âm mưu của thủ lĩnh bộ lạc không nhỉ?
Ai mà biết được?
Anh nói, anh thích nụ cười của em, thích đôi má lúm đồng tiềntrên má em.
Rất dịu dàng, nghe thật dễ chịu.
10.
Xe
Chưa từng lái thử xe ô tô, đều là automatic (tự động), xehơi là auto mà, đương nhiên automatic phải tốt rồi!
Lúc mới bắt đầu lái xe, cảm thấy xe là xe, người là người.Xe là chủ, người là nô bộc. Nhìn cái "con quái vật" khổng lồ này, cứ nghĩ khôngbiết phải làm thế nào để biết được tâm trạng của nó. Đừng nói là nghĩ ngợi,ngay cả việc nghe nhạc trên xe cũng không dám, lúc nào cũng lo chân đ

Tiếp trang:
<<,1 ... 5,6,789 ... 34-Cuối,>>
Đến Trang:
Bình luận qua facebook
Chia sẻ:
Liên kết
home glu.vn Trang chủ
home glu.vn Wap tải game
home Liên hệ - yêu cầu truyện:
016448109674
1252/364584
Wap Đọc Truyện

Đọc truyện

đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu

Đọc tiểu thuyết

tiểu thuyết teen.tiểu thuyết full,tiểu thuyết hay